Hơn mười năm trước, khi bóng đá nước Anh chỉ là câu chuyện giữa Man United và Arsenal thì bỗng nhiên một kỳ nhân xuất hiện, tuyên bố sẽ hạ bệ cả hai đội này để vô địch Premier League sớm vài vòng. Sự xuất hiện bất ngờ ấy đã làm thay đổi lịch sử giải Ngoại hạng Anh.
Trong “Tiếu ngạo giang hồ”, Đào Cốc lục tiên là một sáng tạo tuyệt vời. Truyện kể: Khi ấy đương trường đang bình thường, bỗng thấy 4 bóng người thấp thoáng, tiếp theo là tiếng rú kinh hoàng. Một cao thủ đã bị xé làm 4 mảnh. Cách lấy mạng thần tốc của Đào Cốc lục tiên tạo ra một ấn tượng cực mạnh. Sự xuất hiện của Mourinho cũng tạo ra ấn tượng như thế. Khi nước Anh còn đang mải mê với thứ bóng đá tấn công rực lửa của Arsenal và Man United thì Chelsea xuất hiện như một kẻ phản diện của bóng đá đẹp. Đường ngắn nhất là đường thẳng, một pha bóng dài, một cú đá nối của Didier Drogba, đối phương võ công đầy mình cũng lăn ra... tử nạn. Falcao đã có trận ra mắt Chelsea thế nào? Nhưng nếu chỉ có việc ra đòn chớp nhoáng thì Đào Cốc lục tiên cũng không có gì đặc biệt. Ngòi bút thiên tài của Kim Dung dư sức tạo ra... cả chục nhân vật kiểu ấy. Tương tự, cách chơi “dựng xe bus” của Mourinho cũng chỉ là một nhánh rẽ của chiến thuật “đổ bê-tông” của người Ý. Điều khiến Đào Cốc và Mourinho trở nên đặc biệt chính là... cái miệng của họ! Cả 6 anh em Đào Cốc lẫn Mourinho đều có một sự say mê kỳ lạ với tranh luận. Một bên cãi chày cãi cối, một bên lập luận sắc bén như dao, nhưng cả hai đều không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tranh luận. Họ đi đến đâu, chốn đó trở nên nhộn nhịp. Và họ đã mở miệng thì không cho đối phương đường lùi. Mourinho của Chelsea xuất hiện như một kẻ phản diện của bóng đá đẹp Arsene Wenger vừa chê Mourinho là “kẻ sợ thất bại”, lập tức bị phản công: “Tôi sợ thất bại thật vì tôi đâu có quen thất bại. Còn ông ta thất bại riết thành quen, 8 năm không danh hiệu, phải là chuyên gia thất bại chứ không vừa”. Fan Arsenal chỉ trích Mourinho hèn nhát, Mourinho đáp liền: “Cuối trận tôi tung tiền đạo vào còn Wenger rút tiền đạo ra, tôi chả biết ai nhát hơn”. Những câu đối đáp kiểu ấy có thể tổng hợp lại và in thành sách. Người ta bảo mặt trận duy nhất mà Mourinho dám tấn công là... phòng họp báo. Mourinho chưa bao giờ thua ai một câu nào, phóng viên đến những cuộc họp báo của ông bao giờ cũng đông hơn những HLV khác. Hơn 10 năm qua, ông chưa bao giờ làm cho họ thất vọng. Cũng như Đào Cốc lục tiên, tranh luận vừa là sở trường, vừa là... sở thích. Mourinho đạt đến cảnh giới tối cao trong nghệ thuật đấu võ mồm vì ông thật sự thích và xem đó như một cách... giải trí. Arsene Wenger và Mourinho đã có những lúc dùng cả tay chân với nhau Vợ Benitez chỉ vừa trót nói một câu có gài Mourinho vào: “Tôi và chồng luôn đến CLB mà Mourinho đã làm trước đó. Người ta nói giỡn là bọn tôi dọn dẹp tàn tích của Mourinho để lại”. Mourinho lập tức đáp lại ngay lập tức. Màn hồi đáp ấy kết thúc với câu: “Vợ Benitez nên lo cho thực đơn ăn kiêng của chồng hơn là bàn về tôi”. Nghe Mourinho nói, người ta chợt để ý thấy Benitez... mập thật. Rõ ràng Mourinho chỉ cãi... cho vui, chứ đâu có đánh đòn tâm lý gì ở giữa mùa Hè này. Người không thích thì nói Mourinho... chợ búa, người thích thì sẽ ghiền cách lập luận sắc bén của ông. Chỉ biết một điều chắc chắn: thế giới bóng đá sẽ buồn hiu, truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng tẻ nhạt nhiều nếu không có cái miệng của Đào Cốc… Mourinho!
|