Hai trận đấu với Chelsea ở mùa này, Arsenal để Diego Costa đẩy mình rơi vào tình cảnh mất người. Vậy thì hãy trách mình trước, rồi hãy trách đối phương sau.
Per Mertesacker hoàn toàn không có một chút phản ứng gì trong tình huống anh bị truất quyền thi đấu. Nếu xem lại pha quay chậm, bạn sẽ thấy Mertesacker thậm chí đã nhìn sang xem trọng tài có ở gần đó hay không trước khi Costa ngã xuống. Khi vung chân theo phản xạ, Mertesacker đã lập tức hối hận. Việc chân anh có chạm vào chân Costa hay không chẳng còn quan trọng nữa. Sự im lặng của Mertesacker là phản ứng của một người đàn ông chân chính, chấp nhận luật chơi. Trước trận đấu này, Arsene Wenger đã từng lên tiếng chỉ trích thói quen gây hấn của Costa. Tờ Mirror thậm chí còn thống kê lại... 27 lần Costa xô xát với các đối thủ. Nghĩa là Costa quá khét tiếng rồi. Để một cầu thủ như thế đưa mình vào thế phải bị thẻ đỏ, chỉ có thể tự trách mình ngây thơ. Còn Costa, việc bạn yêu hay ghét anh ta, chả còn quan trọng nữa. Costa đã mang lối chơi đậm chất giang hồ ấy theo suốt hành trình thi đấu chuyên nghiệp. Thuở còn ở Tây Ban Nha, anh cũng hung hăng chả kém gì hiện tại, chỉ vì La Liga ít được chú ý như Premier League nên anh chưa trở thành “kẻ thù của công chúng”. Sau mùa bóng đầu tiên quá thành công của Costa, người Anh thậm chí còn viết cả một cuốn sách về anh mang tên “Nghệ thuật gây hấn”. Rõ ràng nếu gây hấn là một nghệ thuật, thì Costa đích thị là... nghệ sĩ ưu tú.
Với các CĐV Chelsea, miễn Costa còn ghi bàn thì anh có tẩn bao nhiêu người, sử dụng bao nhiêu tiểu xảo họ cũng đều vui vẻ bỏ qua hết. Và Costa quả là đang ghi bàn rất tốt. Bàn mở tỷ số của Chelsea vào lưới Arsenal đêm qua là pha ghi bàn thứ 5 của Costa tại Premier League chỉ sau 6 pha dứt điểm trúng đích kể từ khi Guus Hiddink ngồi vào chiếc ghế huấn luyện The Blues. Tức là dù muốn hay không, người ta vẫn phải thừa nhận Costa là một “sát thủ” đích thực. Ghi 5 bàn chỉ sau 5 trận, Costa rũ bỏ hình ảnh ủ dột trước đó với chỉ 3 bàn/14 trận. Hiddink xác định việc hồi sinh Costa mang ý nghĩa quan trọng đến việc cứu lấy mùa giải của The Blues, và bước đầu ông đã thành công. Costa vẫn giữ cách chơi hung hãn đã trở thành bản sắc, nhưng anh không còn lao vào những cuộc cãi vã vô bổ nữa. Costa dùng năng lượng ấy để đuổi theo bóng, để di chuyển không biết mệt mỏi, để các tiền vệ có thêm những phương án chuyền bóng. Trong con người của Costa luôn tồn tại song song cả thiên thần lẫn ác quỷ. Anh có thể lăn xả đến quên cả thân, có thể nén đau để thi đấu. Nhưng anh đồng thời là một kẻ chuyên môn khiêu khích đối thủ, tìm mọi cách để buộc đối phương phải nhận thẻ đỏ. Với cầu thủ như thế, vai trò của HLV là hết sức quan trọng, bởi việc yêu cầu anh thay đổi là điều không thể. Luis Suarez có thể là kẻ cắn đối thủ, phun ra những lời phân biệt chủng tộc, nhưng chính sự hung hăng ấy làm nên bản sắc của một trong những trung phong hay nhất thế giới. Costa cũng thế. Và việc Costa thích đá người hơn đá bóng trong suốt lượt đi của mùa giải này cho thấy Jose Mourinho thật sự đã bất lực như thế nào trong việc kiểm soát tình hình tại Chelsea. Với Hiddink lèo lái Chelsea, phần “ác quỷ” trong Costa đã tạm thời được nhốt lại đôi chút!
|